NHỮNG NGÀY MÌNH CHỈ BIẾT IM LẶNG MÀ TỒN TẠI

 Có những ngày mình tỉnh dậy mà không hiểu vì sao mình lại đang ở đây. Không hẳn là buồn đến mức muốn biến mất, nhưng cũng chẳng còn chút hào hứng nào để bắt đầu ngày mới. Mọi thứ như đang xoay tròn, mà mình thì cứ đứng yên ở giữa bị kéo căng bởi quá khứ, bị đẩy lùi bởi hiện tại và chẳng thể hình dung nổi tương lai.


Áp lực kinh tế là thứ đè nặng lên từng hơi thở. Tiền không phải tất cả, nhưng thiếu tiền thì gần như chẳng còn gì yên ổn. Mình không thể sống nhẹ nhàng khi mỗi ngày đều tính toán từng đồng, khi mỗi dự định dù nhỏ nhất cũng bị gạch đi vì “chưa đủ khả năng”. Cuộc sống không đợi mình ổn rồi mới bắt đầu khó khăn nó cứ thế ập đến, bất kể mình đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa.


Chuyện tình cảm thì mới chớm nở đã vội tàn. Không phải vì không yêu, chỉ là không hợp. Hoặc là chưa đủ chín chắn, hoặc là đúng người sai thời điểm. Càng trưởng thành, mình càng nhận ra: yêu thôi không đủ. Thế là thôi dừng lại khi còn chưa kịp gọi nhau bằng danh xưng gì rõ ràng, chỉ kịp để lại một chút tiếc nuối, lẫn một nỗi trống rỗng kéo dài.


Mình bị mắc kẹt trong quá khứ trong những sai lầm, những người đã rời đi, những giấc mơ đã không còn. Có lúc mình tự hỏi: phải chăng mình đang sống lại cùng một ngày, chỉ là với bộ quần áo khác? Những ký ức cũ cứ bám riết, như một bóng ma. Và mình vẫn chưa đủ dũng cảm để bước ra khỏi căn phòng đầy hồi ức ấy.


Mình cô đơn. Dù có người xung quanh, nhưng chẳng ai thực sự hiểu. Dù có nói ra, cũng không ai đủ lặng để lắng nghe đến tận cùng. Cái cảm giác lạc lõng giữa đám đông, hay im lặng trong chính thế giới của mình đó mới là sự cô đơn khó gọi tên nhất.


Có thể sau này mình sẽ ổn, nhưng là “sau này”. Còn bây giờ, mình vẫn đang học cách tồn tại trong những ngày khó khăn nhất bằng tất cả sự can đảm ít ỏi còn lại.


@chuyencuahiuee




Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn