Tôi không sinh ra ở Rạch Giá, nhưng mỗi lần nhắc đến cái tên ấy, lòng tôi lại chùng xuống theo một cách rất lạ. Không có những toà nhà chọc trời, không có dòng người tấp nập như Sài Gòn, nhưng Rạch Giá có gì đó khiến người ta muốn dừng lại, thở chậm hơn, và lắng nghe chính mình.
Tôi nhớ những buổi chiều đi dọc bờ kè biển, nơi sóng vỗ lăn tăn và gió thì cứ rì rào như lời thì thầm của tuổi trẻ. Quán cà phê nhỏ cạnh vòng xoay Nguyễn Trung Trực, nơi tôi từng ngồi hàng giờ chỉ để nhìn xe cộ qua lại và nghĩ ngợi vẩn vơ. Chợ Rạch Giá vẫn đông, vẫn ồn ào, nhưng cái ồn ào rất “quê nhà”, không ngột ngạt mà gần gũi, thân quen.
Rạch Giá không khoe mình với thế giới bằng những gì hào nhoáng. Thành phố nhỏ nằm bên bờ biển này tồn tại lặng lẽ như một người bạn cũ – ít nói, nhưng luôn có mặt khi ta cần nơi để trở về, để nghỉ chân.
Có lần, một người bạn hỏi tôi: “Rạch Giá có gì chơi?” Tôi chỉ cười, không trả lời. Bởi vì Rạch Giá không phải là nơi để “chơi” mà là nơi để sống chậm lại, để cảm, để nhớ, và để yêu.
@chuyencuahiuee