Có những lúc, mình tự ngồi lặng lại, tự hỏi bản thân mình: Liệu sống tử tế có phải là một lựa chọn đúng?
Có một giai đoạn, tôi cứ nghĩ rằng: Chỉ cần mình sống chân thành, đối xử tốt với mọi người thì ít nhất cũng sẽ nhận lại được sự trân trọng. Nhưng rồi, càng lớn, tôi càng hiểu không phải mọi điều tốt đẹp mình trao đi đều được hồi đáp.
Tôi từng là người luôn ưu tiên cảm xúc của người khác, luôn lo cho ai đó trước cả bản thân mình. Lỡ ai đó buồn, tôi im lặng ở cạnh. Lỡ ai đó cần, tôi sẵn sàng gác lại những chuyện riêng. Tôi nghĩ, chỉ cần đủ chân thành, đủ kiên nhẫn, thì sớm muộn cũng được nhìn nhận.
Nhưng không, có những người chỉ biết nhận. Có những mối quan hệ chỉ bền khi bạn là người giữ. Và có những lúc, chính những người mình thương nhất lại là người làm mình đau nhất.
Tôi không trách ai. Tôi chỉ thấy mệt. Mệt vì cứ cố gắng giữ hình ảnh “người tốt”, vì sợ người khác buồn, vì muốn làm “người tử tế trong mắt mọi người”. Nhưng có ai từng hỏi: Tôi có ổn không? Có ai từng lắng nghe tôi thật sự, hay chỉ đến khi họ cần?
Đôi khi tôi chỉ muốn…
Ngừng lại một chút. Không phải để trách móc, mà để nhìn lại: Mình đang sống vì ai? Vì điều gì?
Sống tốt, không sai. Nhưng sống tốt không có nghĩa là phải hy sinh bản thân mình cho những người chẳng hề quan tâm bạn cảm thấy thế nào.
Từ giờ, tôi chọn sống tử tế nhưng không dễ dãi.
Tôi vẫn sẽ cho đi nhưng không để bị lợi dụng.
Và quan trọng nhất, tôi học cách yêu thương chính mình trước, để khi ai đó bước ra khỏi cuộc đời tôi, tôi không còn cảm thấy trống rỗng nữa.
@chuyencuahiue